MỘT TRONG NHỮNG SỰ KIỆN NỔI BẬT NHẤT CỦA GIÁO PHẬN BÙI CHU NHỮNG NGÀY QUA LÀ VIỆC MỘT SỐ LINH MỤC TRONG DIỆN CHUYỂN CÔNG TÁC MỤC VỤ. QUA CHỦ ĐỀ NÀY, CHÚNG TA CÙNG NHAU TÌM HIỂU LÝ DO VÌ SAO CÁC LINH MỤC CẦN PHẢI CHUYỂN XỨ QUA MỘT SỐ CÂU CHUYỆN NHÉ!

Trước khi đi tìm hiểu, con xin kể lại một câu chuyện khá thú vị đã xảy ra tại đại gia đình con trong ngày 26/11/2018 – kỉ niệm 3 năm ngày cha Giuse Phan Văn Duy đón nhận ơn Thiên Triệu. Câu chuyện xảy ra vào buổi tối cùng ngày, trong bữa cơm, bố con nói với con: “Chiều nay bố nghe thấy chú Duy bảo là có chút việc lên Toà Giám mục gặp “Ríp- bồ””. Thực ra ý cha Duy muốn nói là gặp Bishop /ˈbɪʃəp/ (Bi-sợp) : Giám mục nhưng chắc bố con nghe không rõ nên đã truyền đạt lại sai câu nói. Con chợt nhận ra rằng, à, có lẽ cha Duy lên Toà Giám mục để nhận “Bài sai” của Đức Giám mục chăng?

Khi nói về vấn đề chuyển xứ của một Linh mục nào đó, nhiều người không hiểu cứ nghĩ rằng là do vị Linh mục đó có lỗi rất nặng nên bị Đức Giám mục phạt, thuyên chuyển đi nơi khác. Rồi người ha hả, kẻ khóc hu hu. Điều đó chỉ đúng ở 1 số trường hợp.

Còn chuyển xứ là chuyện rất đỗi bình thường trong đời sống Giáo hội. Giáo hội luôn luôn chuyển mình, tươi trẻ và mới mẻ.

Thường thì các Linh mục cứ 5 năm cần phải chuyển xứ 1 lần.

VẬY TẠI SAO CÁC LINH MỤC CẦN PHẢI THUYÊN CHUYỂN CÔNG TÁC MỤC VỤ?

Để hiểu được vấn đề một cách thấu đáo, chúng ta hãy cùng nhau đọc kỹ và ngẫm sâu 4 câu chuyện sau đây:

CÂU CHUYỆN SỐ 1:

Một cha xứ kia đang coi sóc một giáo xứ lớn ở vùng quê. Tuy giáo xứ đó rất nề nếp đạo đức nhưng lại rất nghèo. Trong thời gian coi xứ, thì Ngài đã kêu gọi cộng đoàn dân Chúa quyết tâm xây dựng một ngôi thánh đường nguy nga lộng lẫy.

Ngài cùng Ban hành giáo vào Nam ra Bắc để kêu gọi ân nhân đống góp cho công trình thế kỷ. Công trình đã tiến hành được gần 5 năm, và chỉ còn 1 tháng nữa là sẽ hoàn thành và ngày khánh thành đã được định liệu.

Nhưng đùng một cái, Đức Giám mục giáo phận đã quyết định thuyên chuyển vị Linh mục đó đi xứ khác. Và việc thuyên chuyển sẽ thực hiện ngay trong tuần tới.

Vị Linh mục tuy mặt đượm buồn, nhưng vẫn vui vẻ xin vâng với Bài sai của Đức Cha Giáo phận.

Còn cộng đoàn giáo xứ thì thất vọng vô cùng. Họ đông đảo kéo lên khiếu nại với Đức Cha rằng:

Thưa Đức Cha, tại sao giáo xứ chúng con đang yên ổn, nề nếp, mọi sự đều tốt đẹp và chúng con đang bận rộn xây dựng công trình dở dang mà không để cha xứ ở lại? Hoặc nếu có chuyển, thì để cha ở lại cho đến khi khánh thành nhà thờ mới rồi đi đâu thì đi?

Đức Cha trả lời: Vậy tôi hỏi các ông bà nhé. Như các ông bà biết, tôi còn rất trẻ, lại đang coi sóc giáo phận rất quan trọng và bận rộn, nhưng nếu ngay bây giờ Chúa gọi tôi về đời sau, thì tôi có chối được không?

Hoặc nếu Chúa gọi các ông các bà về với Ngài ngay lúc này, rồi các ông các bà nói với Chúa rằng, con còn bận việc này quan trọng, việc kia dở dang, rồi có từ chối Chúa được không?

Chúng ta là con cái Chúa, chúng ta phải luôn tỉnh thức và sẵn sàng. Cứ Chúa gọi là ta lên đường. Chúa sai ta đi đâu, ta vui vẻ đi đấy. Ta không có quyền do dự, không có quyền tính toán.

Đừng quá lo lắng gì cả. Việc của Chúa, cứ để Chúa lo. Chúa định, rồi Chúa sẽ liệu cho mọi sự trở nên tốt đẹp.

Các Linh mục là những người luôn vâng lời theo tiếng Chúa gọi mọi lúc, mọi nơi, mọi thời, mọi hoàn cảnh.

Các Ngài được xức dầu tấn phong để đem Tin Mừng cho người nghèo khó.

Trước khi thụ phong, các ngài đã thề hứa trước cộng đoàn dân Chúa luôn tôn kính và vâng phục vô điều kiện Đức giám mục thay quyền Chúa ở trần gian.

CÂU CHUYỆN SỐ 2:

Một Linh mục kia còn rất trẻ, Ngài đang coi sóc một giáo xứ giàu có ở vùng thành phố. Ngài có đầy đủ tiện nghi vật chất, nào nhà cao cửa rộng, nào là máy vi tính tân thời, nào laptop xịn, nào ô tô đẹp, nào tủ lạnh đời mới, nào điện thoại thông minh.

Cuộc sống đang êm đềm yên ổn.

Đùng một cái, Đức Cha giáo phận quyết định thuyên chuyển Ngài đến một giáo xứ vùng núi xa xôi hẻo lánh, không điện, không tiện nghi, không internet…

Ngài mặt mũi buồn bã, tâm trí thẫn thờ lên gặp Đức Cha xin cho đi 1 giáo xứ khác của vùng thành phố, vì Ngài có nhiều thứ quá, mà vào vùng đó lại không sử dụng được.

Nhưng Đức Cha không đồng ý, Ngài bảo Cha cứ đi. Ngài giải thích rằng, những thứ vật chất đó chỉ là phương tiện để rao giảng Tin Mừng thôi. Mà đã là phương tiện thì có cũng tốt, mà không có cũng chẳng sao. Điều quan trọng nhất để rao giảng là có Chúa trong mình, có Chúa thì cái gì rồi cũng có.

Cha đó đã buộc phải vâng lời, nhưng trong lòng vẫn ấm ức.

Nhưng khi Ngài đến ở giáo xứ mới một thời gian, thì Ngài đã ngộ ra rằng, bấy lâu nay Ngài đã quá bám víu vào vật chất và của cải thế gian, nên Chúa đã không thực sự ở trong Ngài. Ngài đã quên mất sứ vụ đích thực của mình.

Rồi sau đó Ngài siêng năng cầu nguyện, phó thác mọi sự cho Chúa. Và Ngài đã phục sinh. Ngài đã thay đổi 180 độ thành con người tốt lành, tín thác, cậy trông, khiêm nhường, thánh thiện. Và quan trọng nhất là tâm hồn Ngài lại tràn đầy niềm vui, hạnh phúc viên mãn và Ngài lại hăng say hăm hở thao thức với sứ vụ như thuở ban đầu, thuở còn son.

Không điện, không tiện nghi, không Internet, thì lại có Chúa.
Có điện, có tiện nghi, có Internet, lại không có Chúa.

Vậy cái nào hơn?

Vài tháng sau về tĩnh tâm, Linh mục đó đã đến cám ơn và tâm phục khẩu phục Đức Cha về sự sắp xếp sáng suốt của Ngài.

Những Linh mục do dự không muốn chuyển xứ, thường là những Linh mục không thực sự có Chúa trong mình và là những Linh mục đặt nặng vật chất và của cải thế gian.

Khi con người ta sở hữu Chúa trong tâm hồn, thì những thứ vật chất lại trở nên không còn quan trọng và rất đỗi tầm thường.

Khi con người ta có Chúa trong mình, thì người ta sẽ không còn quá coi trọng và bám víu vào danh dự và của cải thế gian nữa.

CÂU CHUYỆN SỐ 3:

Một giáo xứ kia có vị Linh mục xứ rất tốt lành thánh thiện, rất tài đức và khôn ngoan.

Ngài giảng rất đã tai mọi người. Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi và thán phục.

Một ngày kia, Đức Cha giáo phận đã thuyên chuyển vị Linh mục đó đi xứ khác.

Giáo dân biết tin rất buồn bã và đau khổ. Họ đã kéo nhau đông đảo lên gặp Đức Giám mục và phàn nàn tại sao Ngài để linh mục đó ra đi.

Họ còn nói thêm để gây áp lực là nếu Đức cha không để linh mục đó ở lại, thì họ sẽ không thèm đi lễ và xây dựng Giáo xứ nữa. Họ chẳng còn tâm trí đâu mà đọc kinh cầu nguyện nữa.

Sau 1 hồi Đức Giám mục giải thích rất êm ái nhẹ nhàng là Linh mục đó chuyển đi vì lợi ích của Giáo phận. Nhưng họ vẫn không chịu nghe.

Đức cha liền hỏi 1 câu: Vậy bà con theo Chúa hay theo cha? Nếu theo Chúa thì cha nào chả được? Tôi sẽ bổ nhiệm một linh mục phù hợp với Giáo xứ của bà con.

Còn nếu theo cha, thì tôi sẵn sàng đóng cửa nhà thờ và không cần ông bà anh chị em đi lễ nữa. Vì bà con không theo đạo vì Chúa mà vì cha.

Bấy giờ họ mới hiểu ra và vâng lời Đức giám mục để cha xứ ra đi.

Chúng ta đừng chiều theo tình cảm tự nhiên. Mà hãy chiều theo tình cảm siêu nhiên.

MỖI NGƯỜI CHÚA BAN CHO CÁC ƠN LÀNH KHÁC NHAU.

MỖI LINH MỤC CHÚA BAN CHO TÀI NĂNG KHÁC NHAU.

Giáo hội ngày càng phát triển và biến đổi.

Việc luân phiên chuyển xứ giúp các Linh mục luôn tỉnh thức, sẵn sàng, luôn sống tinh thần xin vâng, khó nghèo, luôn nhìn lại mình, sám hối, canh tân, luôn sống phó thác, cậy trông, bám chặt vào Chúa…

Một linh mục ở một giáo xứ quá lâu, thì sẽ không tốt cho chính vị Linh mục và giáo xứ đó. Vì rất có thể linh mục đó sẽ trở nên kiêu ngạo và sai lầm.

Hơn nữa, giáo dân sẽ không có món ăn lạ và luồng gió mới.

Cha xứ thì nhất thời, giáo dân mới vạn đại.

Nhiều người trong chúng ta cũng rất buồn vì Linh mục xứ tốt lành của mình ra đi. Nhưng mình cần linh mục đó 1, thì nơi khác cần linh mục đó 10. Nơi khác cũng là con của Chúa. Họ cũng là anh em của ta. Nên lọt sàng xuống nia. Anh em mình chứ ai? Đi đâu mà thiệt?

Đã đến lúc đức tin của chúng ta cần trưởng thành. Chúng ta đừng quá dựa dẫm vào bất kỳ linh mục nào.

Linh mục chỉ là người hướng dẫn ta gặp gỡ Thiên Chúa. Tâm hồn ta phải mở thật rộng ra thì ta mới gặp được Ngài.

Hơn nữa, đời sống đạo của ta muốn trưởng thành, ta cần tự bản thân tìm hiểu và không nên dựa vào bất cứ ai kể cả là Linh mục đạo đức thánh thiện.

Nếu ta đi lễ chỉ vì Linh mục giảng hay cho đã tai, mà những lời giảng đó không có sức mạnh biến đổi tâm hồn và đời sống của ta nên tốt lành hơn, thì sẽ trở nên hết sức vô nghĩa. Vị linh mục đó chỉ mang lại cho ta niềm vui giải trí rồi ta trầm trồ khen ngợi như một bộ phim hay mà thôi.

Linh mục giảng đã tai chưa chắc đã nói lên chân lý. Linh mục giảng đã tai rất có thể chỉ như chuyện vui cười.

VỊ LINH MỤC GIẢNG HAY NHẤT KHÔNG PHẢI LÀ 1 NHÀ HÙNG BIỆN TÀI NĂNG. MÀ VỊ LINH MỤC GIẢNG HAY NHẤT LÀ VỊ LINH MỤC CÓ LỜI GIẢNG LÀM BIẾN ĐỔI TÂM HỒN CON NGƯỜI. NGHĨA LÀ TỪ KẺ BẤT LƯƠNG TỘI LỖI TRỞ THÀNH NGƯỜI BỎ ĐÀNG TỘI LỖI HỐI CẢI ĐỂ SỐNG TỐT LÀNH THÁNH THIỆN HƠN.

VỊ LINH MỤC GIẢNG HAY NHẤT KHÔNG PHẢI VỊ LINH MỤC VUỐT VE, TÂNG BỐC ĐỂ LẤY LÒNG GIÁO DÂN BẰNG CÂU TỪ MỸ MIỀU ÊM ÁI. MÀ VỊ LINH MỤC ĐÓ DÁM CHÂN THÀNH THẲNG THẮN CHỈ MẶT ĐẶT TÊN, ĐIỂM MẶT CHỈ TÊN SAI LẦM CỦA GIÁO DÂN ĐỂ HỌ SỬA CHỮA HẦU ĐẸP LÒNG CHÚA.

VỊ LINH MỤC TỐT LÀ VỊ LINH MỤC DÁM CAN ĐẢM LÀM ĐẸP LÒNG CHÚA HƠN ĐẸP LÒNG GIÁO DÂN.

VỊ LINH MỤC TỐT LÀ VỊ LINH MỤC DÁM NÓI LỜI CHÂN LÝ DÙ BỊ CHỐNG ĐỐI.

Vị Linh mục đích thực và có Chúa trong mình thì luôn sẵn sàng vâng lời vô điều kiện Đức giám mục đi bất kỳ giáo xứ nào, bất cứ thời gian nào, kể cả vùng xâu vùng xa, kể cả là giáo xứ nghèo nàn lạc hậu, vùng ven hẻo lánh, vì linh mục đó xác tín rằng Chúa ở khắp mọi nơi. Mình đi đâu thì đã có Chúa đi đó. Giáo xứ nào cũng được, vùng nào cũng chơi. Xá gì?

Cha xứ dù có tài giỏi đến đâu đi nữa, thì cũng không phải chỉ do bản thân cha xứ đó, mà tất cả là do hồng ân của Chúa.

Các Linh mục cần luôn ghi khắc trong tim Lời Tuyên Hứa Khi Chịu Chức Linh Mục:

Đức Giám Mục: Con thân mến, trước mặt Chúa và cộng đoàn dân Chúa, con hãy suy nghĩ thật kỹ, rồi trả lời quyết tâm của con.

Con có muốn luôn chu toàn nhiệm vụ của con là cộng tác viên trung tín của hàng Giám mục trong việc chăn dắt đoàn chiên Chúa, theo sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần không?

Tiến chức: Thưa con muốn.

ĐGM: Con có muốn sốt sắng và trung thành cử hành các mầu nhiệm của Đức Kitô để ngợi khen Thiên Chúa và thánh hóa giáo dân theo truyền thống của Hội Thánh không ?

Tiến chức: Thưa con muốn.

ĐGM: Con có muốn chu toàn một cách xứng đáng và khôn ngoan phận sự phục vụ Lời Chúa, là rao giảng Phúc Âm và trình bày Đức Tin Công Giáo không ?

Tiến chức: Thưa con muốn.

ĐGM: Con có muốn ngày càng liên kết mật thiết hơn với Đức Kitô Thượng Tế, Đấng tự hiến mình cho Đức Chúa Cha làm của lễ tinh tuyền vì chúng ta, và con có muốn cùng Người hiến thân cho Thiên Chúa để cứu độ loài người không ?

Tiến chức: Thưa, nhờ ơn Chúa giúp con muốn.

ĐGM: Con có hứa tôn kính và vâng phục cha cùng các Đấng kế vị cha không?

Tiến chức: Con xin hứa.

CÂU CHUYỆN SỐ 4:

Có 1 câu chuyện ngụ ngôn trong “Cổ Học Tinh Hoa” như sau:

Con cú mèo gặp con chim gáy.

Chim gáy hỏi: “Bác sắp đi đâu đấy?”.

Cú mèo nói: “Tôi sắp sang ở bên phương đông”.

Chim gáy lại hỏi: “Tại làm sao lại phải đi thế?”

Cú mèo trả lời: “Ở đây người ta nghe tôi kêu, người ta ghét, cho nên tôi phải chuyển đến nơi khác”.

Chim gáy nói: “Bác phải đổi tiếng kêu đi mới được. Chứ không đổi, thì sang phương đông, người ta nghe tiếng kêu, cũng lại ghét bác mà thôi, vì nhân tình đâu mà chả thế”…

Thế nên, các Linh mục cần phải luôn xem lại bản thân mình.

Xét xem mình đã giảng đúng Phúc Âm của Chúa và sống đúng tinh thần Tin Mừng Ngài yêu cầu chưa?

Nói phải, củ cải cũng nghe.

Nói sai, ai mà nghe nổi ?

Vậy xin đừng trách giáo dân, hãy tự trách mình.

Còn chúng ta hãy thần tượng Chúa chứ không phải cha. Thần tượng Chúa thì luôn bền vững và không bao giờ sai lầm.

Còn thần tượng cha thì có thể sai lầm nghiêm trọng, có thể không.

Nếu Thần tượng cha là ta đang thờ ngẫu tượng. Chúa sẽ phạt nặng.

Người ta có câu:

Gần cha, thì xa Chúa !

Hoặc nhìn thấy Cha, thì nhận ra Chúa.

Các Linh mục có tài giỏi và đẳng cấp mấy đi nữa, thì các Ngài cũng chỉ xuất thân từ bụi đất, từ lòng mẹ và chỉ là tạo vật của Chúa mà thôi.

THEO CHÚA CHỨ ĐỪNG THEO CHA. CHỌN CHÚA, CHỨ ĐỪNG CHỌN LINH MỤC.

THEO CHÚA & CHỌN CHÚA, CHÚA SẼ HƯỚNG DẪN CÔNG VIỆC CẦN LÀM

Tác giả bài viết: Giuse Kích trên trang DucTinJesus.com

Người chỉnh sửa: Giuse Phan Văn Tiến